메인메뉴 바로가기본문으로 바로가기

Features > 상세화면

2019 SUMMER

CHUYÊN ĐỀ

Ẩm thực Phật giáo:
Gột rửa Tham muốn và Si mê
CHUYÊN ĐỀ 3Bữa ăn ấm áp hương vị quê hương

Nơi đó có một cái am trong núi đón tiếp khách đến thăm bằng bữa cơm chay ấm áp như tình mẹ do các nhà sư chuẩn bị. Đó chính là am Yunpil của chùa Daeseung tọa lạc ở vùng Mungyeong tỉnh Gyeongbuk. Hơi ấm của bữa ăn mà tôi đã được trải nghiệm ở đây vào mùa xuân năm trước cũng chính là hơi ấm trong lòng tôi.

Bữa ăn chuẩn bị cho các du khách do chính các ni cô của am Yunpil ở Mungyeong, tỉnh Gyeongbuk. Nó bao gồm chủ yếu là rau dại mọc theo mùa như ngải cứu, cây rau tề, samdongcho, kim tâm mua từ chợ phiên Mungyeong hay được hái từ những ngọn núi gần đó.

Gonggok đáng kính, ni trưởng đứng đầu am Yunpil, đi hái rau gomchwi ở ngọn núi phía sau am. Một loại rau dại được biết đến với mùi hương cay nồng và hương vị đặc biệt.Gomchwi có thể được ăn sống hoặc ngâm trong nước tương.

Khi hoa xuân nở bạn nên đọc cuốn tản văn “Hành trình xe đạp” của tiểu thuyết gia Kim Hoon. Tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần đến nỗi có những câu tôi đọc mà như nhìn thấy cả một phong cảnh tràn ngập sắc hoa bên ngoài khung cửa sổ. Những câu văn “Hoa mộc lan rực nở như ngọn đèn được thắp sáng” hay “Hoa sơn trà đương lúc nở rộ rực rỡ nhất bất chợt héo tàn, giống như sự sụp đổ của vương quốc Baekje”, không còn là những câu từ trong sách mà dường như trở thành một phần cơ thể tôi.

Vì vậy, thật tự nhiên khi tôi chiêm ngưỡng những bông hoa đang nở rộ ở am Yunpil, một câu trong cuốn sách hiện lên trong tâm trí tôi. “Hoa Sơn thù du nở như ảo ảnh lung linh”. Mỗi khi tôi cảm thấy mùa xuân đến thì lại như thế. Không phải cây hoa anh đào, hoa mận hay hoa mai mà tựa như loài cây chống chịu mùa đông khắc nghiệt đang mơ giấc mơ ban ngày. Báo hiệu mùa xuân đã đến bên thềm am Yunpil. Hoa mai nở quanh căn phòng nơi các nhà sư đang cư ngụ và kề bên đó là hoa mắt chim trĩ vàng và hoa phù du tím đang hé nở.

Khi tôi mở cửa vào phòng thiền, nhà sư đã pha trà và bỏ hạt cà phê vào cối xay thành bột. Hương vị cà phê mạnh và đậm đà hơn bất kỳ loại cà phê nào tôi từng uống trước đây. Tôi hỏi và nhà sư cho biết đó chỉ là loại thông thường. Phải đến khi tôi chăm chú nhìn những giọt cà phê cuối cùng rơi xuống, tôi mới biết được nguyên nhân làm nên hương vị cà phê đặc biệt này. Nhà sư cho rất nhiều cà phê đã được xay vào nhưng chỉ có một lượng nước rất nhỏ được tạo ra. Mất khoảng 2~3 giây để nhỏ ra một giọt cà phê. Do đó, phải mất khoảng 30 phút cho một tách. Cách pha này giống như cách pha cà phê Hà Lan. Nhà sư luôn sẵn sàng dành thời gian của mình để đãi khách một tách cà phê đặc biệt như vậy.

Yunpil là một am dành cho các nữ tu được thành lập vào năm 1380, nằm giữa chân núi Sabul. Ngôi nhà bên phải là Sabuljeon (Nhà của bốn Đức Phật). Trong đó không còn tượng Phật được lưu giữ, và trong khi thờ cúng, các nhà sư hướng mắt về tượng Phật bằng đá bốn mặt trên đỉnh núi Sabul, có thể nhìn thấy qua một cửa sổ lớn.

Căn bếp đẹp và nhộn nhịp
Trong chùa cũng có viên đầu. Wondu (viên đầu) dùng để chỉ nhà sư làm vườn. Nhà sư làm vườn trồng các loại rau như hồ tiêu, rau diếp, dưa chuột, cải bó xôi, hướng dương, bí ngô, các loại rau cải và mang chúng vào bếp. Trong tập sách “Liệt chức tạp vụ” của bộ kinh sách “Sắc Tu Bách Trượng Thanh Quy” của triều đại nhà Nguyên mô tả hoạt động và quy tắc cho tăng ni có ghi, “Nhà sư làm vườn cần phải làm việc siêng năng. Không được bỏ lỡ thời điểm gieo hạt trồng rau, tưới nước cho cây và đảm bảo không bị hết rau.”

Nhà sư nói:
“Tôi thích làm mọi thứ thoải mái và tự nhiên. Không phải làm cho mọi thứ phức tạp và khó khăn. Tôi cũng ngủ rất nhiều và không thích tuân thủ các quy ước. Tôi không nghĩ ngồi trong im lặng nghiêm ngặt là hình thức thực hành thiền định duy nhất. Việc đôi tay bận rộn thường xuyên để nấu một bữa ăn ngon, pha trà và suy đoán về người đang thưởng thức đó cũng chính là tu hành. Tu hành là tất cả những gì tôi làm bằng cái tâm mong cho người ăn cơm do tôi nấu, uống trà do tôi pha sẽ luôn khỏe mạnh và bình yên.”

Không phải nông dân nhưng chính là nông dân, không phải mẹ mà chính là mẹ, không phải bếp trưởng mà chính là bếp trưởng xuất sắc và tôi đã chia sẻ rất nhiều với ni cô bếp trưởng đó. Pháp danh của cô là Gonggok.

Cùng với am Jijang của Ngũ Đài Sơn và am Gyeonseong của chùa Sudeok,Yunpil là một trong ba đạo trường chính ở Hàn Quốc, nơi các nhà sư nữ đến tu thiền. Am nhỏ này là một nơi để chăm sóc cơ thể và tinh thần của các nhà sư đã dấn thân vào một thời kỳ thực hành tâm linh mãnh liệt bất kể ngày đêm.

Ni trưởng Gonggok trộn ngải cứu non với bột gạo trước khi hấp hỗn hợp. Bánh gạo ngải cứu là một món ăn thết đãi khách phổ biến trong mùa xuân.

Nhờ ánh sáng thiên nhiên, bức tường của căn bếp ở am Yunpil treo đầy những bức tranh khác nhau được tạo nên từ ánh nắng. Căn bếp xinh đẹp ấy suốt ngày bận rộn. Mỗi lần chuẩn bị cơm, thức ăn và canh cho hàng chục người, vào ngày lễ Phật Đản thì bận hơn do nhiều người từ các chùa bên cạnh tìm đến. Nhà bếp là một nơi năng động, tràn ngập những âm thanh liên tục của tiếng đập, tiếng nghiền và trộn một thứ gì đó, không phút nghỉ ngơi, là nơi có thể làm món mì kalguksu từ bột nhào lên và cắt khúc. Các loại rau mùa xuân như ngải cứu, rau tề, samdongcho, kim tâm mua từ chợ phiên Mungyeong hay nhổ từ sau vườn, chất đầy ắp trong mấy cái rổ được đặt trong bếp, nồi nước xương dùng cho mì sôi âm ỉ.

Canh ngải cứu được cho là ngon nhất vào ngày 20 tháng 3. Vào thời điểm đó, lá ngải cứu nhỏ và mềm. Khi đó, nhà sư lấy ngải cứu đã hái mang vào làm trà ngải cứu, phần ngải còn lại làm xà phòng. Không chỉ là ngải cứu mà tất cả các loài thực vật hoang dã mọc trên núi đều tạo nên những nguyên liệu tuyệt vời. Lá dâu tằm, bồ công anh, vỏ quýt, và lớp vỏ trong hạt dẻ đều có thể được sử dụng để pha trà hoặc làm xà phòng, có thể dùng để ăn hoặc bôi lên da. Tôi bật cười khi nhà sư kể rằng cô ấy đã tò mò đến mức ngứa chân chạy ra ngoài xem có quả dưa chuột nào chín dưới ánh trăng không, và nhà sư tìm thấy cả đống dưa chuột tròn trĩnh treo lủng lẳng, chọn được 200 quả về làm món dưa muối cắt khúc. Nhìn ánh trăng, tò mò về những quả dưa chuột, bỗng dưng tự hỏi cuộc sống là gì.

Phải mất một thời gian dài để nhà sư chuẩn bị thức ăn. Chủ yếu là do thời gian dành cho việc chuẩn bị mì thủ công như cán bột và cắt thành từng sợi dài, mỏng bằng dao. Đến khi nhà sư bày bàn ăn cho mình thì đã qua giờ ăn trưa và bụng tôi đói. Bên cạnh mì là bánh gạo ngải cứu, rau tề và lá củ cải khô. Có món thì nêm với nước tương, có món thì nêm với tương đậu lên men. Nhìn nồi canh doenjang jjigae đặt ngay ngắn bên cạnh bát cơm trộn với đậu đen và giá đỗ, câu văn của Kim Hoon xuất hiện trong đầu tôi: “Nước canh doenjjang guk, rau tề và người đang ăn là mối quan hệ tình cảm ba người”. Tam giác này là mối tình si mà trong đó một bên ôm lấy hai bên còn lại. Vì vậy, mối luyến ái này rất êm đẹp. Thế nên khi bạn cảm thấy trong người không khỏe, bạn có thể ăn loại canh súp đỗ tương này thì cảm giác sẽ dịu xuống.

Tôi đã ăn món bánh ngải cứu và cải dầu. Tôi cảm thấy một năng lượng mùa xuân sảng khoái trong cải dầu giòn. Bánh ngải cứu rán rải bột càng mỏng càng tốt để mang lại hương vị đặc biệt đậm đà hơn. Ngay cả việc rau cần được sơ chế sạch và đặt lên bàn như một món cuốn, không giống với rau diếp hay lá mè, cũng rất thú vị. Tôi nghe nhà sư nói, “Chúng ta nên cho các anh nông dân đến từ thành phố nếm vị rau cần như thế nào chứ nhỉ”. Nghe nhà sư nói như vậy,tôi đoán rằng rau cần ăn trong mùa xuân là một phương thuốc. Tôi lấy một lá, trét tương và ăn cùng với cơm. Ngay cả trước khi nhai, vị của rau cần đã dậy lên trong miệng tôi. Món ăn kèm với cơm là quả óc chó và hạnh nhân được rang nhẹ trong nước tương giống như món ăn nhẹ và tôi đã ăn không ngừng. Tôi cho một quả mận ngâm vàng vào miệng, vị ngọt cùng với vị giòn kích thích sự thèm ăn của tôi. Bây giờ tôi vẫn còn thấy thòm thèm.

Những gì chúng ta đã ăn không phải là thực phẩm mà đó chính là mùa, là sắc khí xanh lục của mùa xuân đang đâm chồi nảy lộc xuyên qua mùa đông khắc nghiệt và dữ dội. Lúc này, thức ăn trở nên quý giá giống như một loại thuốc cứu sống cơ thể.

Ni trưởng Gonggok mở tấm bột cán mỏng ra và cắt nó thành từng dải dài và mỏng bằng dao.Canh mì kéo là một món ăn cho các nhà sư.

Công thức của người tu hành
Khi tôi còn là phóng viên chuyên đưa tin về nhà hàng, có một vài bí quyết về những món ăn ngon mà tôi đã biết được từ các đầu bếp trong lúc lấy tin. Trong số đó, thức ăn nóng thì nên làm nóng và thức ăn lạnh thì nên làm lạnh. Người ta nói rằng ngay cả đồ ăn trên máy bay, ở độ cao hơn 30.000 feetsẽ khó mà có vị ngon, hương vị sẽ được cải thiện nếu bạn giữ nguyên tắc “Salad lạnh, bánh mì ấm và cà phê nóng”. Cơm nóng mới nấu, súp tương đậu vẫn còn sôi trong nồi đất mặc dù đã nhấc ra khỏi bếp lửa, món rau vừa mới trộn. Thời gian để chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn ở am Yunpil kéo dài nhưng thời gian thực sự để nấu thì lại ngắn. Thực đơn phải tuân thủ các nguyên tắc cơ bản này.

Nhưng có một cách thiết yếu hơn để làm cho thức ăn ngon. Đó là thời gian và mùa đối với thực phẩm. Nước tương lên men lâu ngày sẽ đậm đà hơn, kimchi chín hơn và cà phê ngon hơn là theo nguyên lý đó. Quả nhiên, không phải vô lý khi ni sư Gonggok nói rằng tu hành không chỉ đơn thuần là ngồi và thiền mà toàn bộ quá trình hái, xao và làm cho lá trà dậy mùi là có thể được coi là tu hành. Nhà sư đích thân đưa tôi đến dưới cây hoa mai. Nhà sư cho tôi xem bông hoa mai tốt nhất để làm trà. Đó là một bông hoa vẫn chưa nở mà chỉ đang ấp ủ trong nụ của nó. Hoa mai trung tuần tháng ba là tốt nhất để làm trà. Những bông hoa như thế này được hái và phơi khô trong bóng râm vài ngày và những chồi xanh bên dưới các nụ hoa được tách ra từng cái một để loại bỏ vị xanh non và ngâm, như vậy là đã có một ly trà hoa mai. Trong chốc lát, nhà sư đã nhặt được khoảng mười lăm nụ hoa và đặt vào lòng bàn tay tôi. Mở lòng bàn tay, hương mùa xuân từ các nụ hoa be bé tỏa ra. Uống một tách trà hoa mai có nghĩa là uống năng lượng mùa xuân.

Các bữa ăn trong am là việc ăn chất thuần nhất và giới hạn của nguyên liệu cùng một lúc. Nó mang lại trải nghiệm hoàn toàn khác so với việc lấp đầy cơn đói theo quán tính mà không cần suy nghĩ. Đó không phải là một trải nghiệm đơn thuần mà là một loại “kinh nghiệm” trong cách ăn cơm do ni sư Gonggok nấu. Nhìn thức ăn trên bàn mà nhà sư chuẩn bị cho chúng tôi, nếu nói rằng, “Chúng ta thưởng thức mùa xuân”, thì đây là sự thật, không phải là một phép ẩn dụ của nhà thơ. Những gì chúng ta đã ăn không phải là thực phẩm mà đó chính là mùa, là sắc khí xanh lục của mùa xuân đang đâm chồi nảy lộc xuyên qua mùa đông khắc nghiệt và dữ dội. Lúc này, thức ăn trở nên quý giá giống như một loại thuốc cứu sống cơ thể.

Vùng an toàn trong tâm trí
“Các con, đã ăn cơm chưa?”

Các sinh viên của Đại học Mungyeong gần đó đến dã ngoại gần chùa. Nhà sư mang mấy chiếc bánh donut xoắn làm trong bếp ra cho những đứa trẻ đã ăn xong bữa trưa. Các em đua nhau chụp hình hoa mùa xuân với một tay cầm bánh chiên xoắn quẩy.

Tôi chỉ thích những câu chuyện bắt đầu vào mùa đông và kết thúc vào mùa xuân. Có lẽ lý do là vì một phần ký ức nào đó của thời thanh xuân vất vả. Tôi đã bị tiêu chảy nghiêm trọng khi ở Varanasi, Ấn Độ. Đó là ngày 22 tháng 2 năm 2005, nữ diễn viên Lee Eun-ju đã chết. Vào ngày hôm đó, sau khi nghe người khách ở cùng khách sạn với tôi kể về vụ tự tử của nữ diễn viên mà tôi yêu thích, thẫn thờ một lúc lâu, vì một cảm giác nào đó mà tôi đã cố hết sức bắt xe lam đến ngôi đền có tên Rokyanwon, cách Varanasi 10 km. Lý do mà tôi, một người có đạo từ lúc sinh ra, quyết định đi đến chùa là vì có một người khách du lịch đã nói với tôi rằng “Chị có thể ăn ‘cơm nhà’ ở Rokyanwon”. Không màng sĩ diện, tôi nhồm nhoàm ăn một cách ngon lành canh doenjang-guk và kimchi do nhà sư chuẩn bị cho. Nghe có vẻ như thoạt nhìn tôi đã ăn cơm và có sức sống trở lại nhưng, nhờ ăn cơm của nhà sư, tôi đã có thể đi du lịch đến sa mạc Jaipur. Tôi đã cảm nhận bằng cả cơ thể một sự thật rằng thức ăn cứu sống con người.

Tôi đã được nghe câu chuyện kể về một người bị sốc vì bị bạn phản bội nên đã nghỉ việc công ty và bỏ đi biệt tích đến nhà người bà ở tỉnh Gangwon. Người ấy nói rằng bản thân đã khóc và im lặng trong vài ngày, bụng đói nên thổi cơm ăn, ăn xong bất chợt có suy nghĩ mình phải sống. Đó chính là sức mạnh của bữa cơm tự dành thời gian để nấu chứ không phải là những món mì ly, cơm tiện lợi, xà lách lấp đầy do chuỗi ngày bận rộn làm việc thâu đêm. Một ngày nào đó tôi muốn nhớ đến “tiếng nói của cơ thể” chứ không phải là những tiếng nói ồn ào trong đầu thì tốt biết mấy. Đó là lời thì thầm của dạ dày, của mũi, của lưỡi về hạt cơm ngon ngọt, mùi cơm tự nấu thơm và tiếng dạ dày sôi réo ùng ục.

Một ngày nọ, tôi ăn cơm bằng đôi mắt sưng và khi đó tôi đã nhận ra một sự thật rằng quê hương không chỉ mang ý nghĩa là một nơi chốn. Đói không có nghĩa là chỉ đói về thể xác. Chỉ khi càng nhai càng thấy có quê hương trong từng hạt gạo và trong canh tương đậu rau tề cũng có. Nhà sư cười và nói với tôi như thế.

“Ngôi chùa là một khu vườn trong núi.”

Hoa nở rộ khắp Yunpil. Núi non ngập đầy thảo mộc. Một ngày nào đó khi chúng ta mệt mỏi và yếu đuối, chúng ta cần có một ngôi nhà, nơi chúng ta có thể trở về ngay lập tức. Chúng ta cần một vùng an toàn trong tâm trí. Yunpil dường như vẫn còn có một nơi như vậy.


Món ăn ở chùa ngon như cơm nhà đong đầy tình cảm

Đó là một quán ăn như trong bài luận về du lịch của Haruki Murakami,“Cách du lịch của Haruki”. Là kiểu quán ăn mà nếu bạn hỏi “Chú ơi, chú có hành lá không ạ?”, thì người ở quán sẽ trả lời “Cứ đi ra phía sau, muốn ăn bao nhiêu thì cứ lấy tùy thích”. Tôi tự hỏi liệu có quán ăn nào ở trong một ngôi làng hẻo lánh hay không, nhưng quán Geogujaengine [Geol-gu-jaeing-i-ne], phục vụ món ăn ở chùa với hương vị giữ nguyên suốt 25 năm qua, vẫn rất đông khách suốt cả ngày từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối.

Một bữa ăn chủ yếu là các món rau theo mùa tại Geolgujaengine, một nhà hàng thức ăn trong chùa ở Yeoju, tỉnh Gyeonggi. Các món ăn được làm từ hương liệu nhân tạo được nhiều người yêu thích vì hương vị tự nhiên, tươi ngon.

Món bánh kếp được phục vụ như là món khai vị tại nhà hàng này. Nó được làm từ các loại rau theo mùa, băm nhỏ và được bọc trong một miếng bột mỏng, sau đó được chiên trong dầu ăn và cắt thành miếng vừa ăn.

Chủ quán nơi đây nói, “Chúng tôi chú trọng đến việc làm ra món cơm nhà bổ dưỡng hơn là chế biến các món chay”. Thức ăn của quán này được sắp xếp theo thực đơn chay về cơ bản là không sử dụng năm loại hương liệu có mùi thơm mạnh như cây hành biển, cây hẹ, cỏ tallae, tỏi, hành, và không sử dụng bất kỳ gia vị hóa học, thịt, cá hoặc cá muối. Tất cả các món đếu không nêm nếm quá mặn nên làm dịu vị giác của những ai đã quen với vị mặn, ngọt, đậm.

Thực phẩm trung thành với những điều cơ bản thì mềm nhưng chắc. Có thể cảm nhận hương vị ban đầu của nguyên liệu sâu sắc hơn dựa trên thực phẩm theo mùa và địa phương, và nếu bạn thưởng thức hương vị của nguyên liệu, tốc độ nhai sẽ chậm lại và bạn sẽ thấy no nhanh hơn ngay cả khi không ăn nhiều.

Các bữa ăn được phục vụ thành hai phần. Phần đầu tiên là đậu phụ hấp, xà lách, và mì kimchi lạnh với những lát củ sen mỏng; phần thứ hai có các loại thảo mộc có thể ăn trong mùa, cơm cây gai gondeure, canh đậu tương cải thảo. Bữa ăn không có gì lạ mắt nhưng tất cả các món được chuẩn bị chu đáo trong một khoảng thời gian dài như cơm mẹ nấu. Cơm cây gai gondeure rất ngon ngay cả khi chỉ ăn nó mà không có món ăn phụ, và món tráng miệng là trà hoa cúc thơm lừng. Chủ nhân nơi đây đã làm sẵn các loại trà trong suốt bốn mùa và sẽ lấy ra loại trà có thể đại diện tốt nhất cho hương vị của mỗi mùa.

Từ sau khi được giới thiệu trong một chương trình truyền hình vào năm 2012, nơi đây bắt đầu nổi tiếng. Lượng khách tăng lên nên người tôi quen cũng đã mở chi nhánh ở Seoul vì muốn giới thiệu món ăn ngon của nơi đây với mọi người. Tuy nhiên, do chi phí nguyên liệu tăng và khó đạt được chất lượng, không phù hợp với khả năng thanh toán của nhà hàng nên sau khoảng một năm thì chi nhánh đóng cửa.

Vì chọn và sử dụng các nguyên liệu tự nhiên tốt nhất của từng ngày nên thành phần các món ăn phụ thay đổi theo mùa, theo thời điểm. Nếu bạn muốn ăn những món ăn được chuẩn bị chu đáo thì đây là một nơi rất đáng để dừng chân mà không chút ngần ngại. Bạn cũng có thể nghe thấy chùa Silleuk có lịch sử lâu đời ở gần đó với hơn một tiếng lái từ Seoul bằng ô tô.

Có thể cảm nhận hương vị ban đầu của nguyên liệu sâu sắc hơn dựa trên thực phẩm theo mùa và địa phương, và nếu bạn thưởng thức hương vị của nguyên liệu, tốc độ nhai sẽ chậm lại và bạn sẽ thấy no nhanh hơn ngay cả khi không ăn nhiều.

Chất lượng cao cấp được chứng nhận Michelin Star

Nhà hàng Balwoo Gongyang nằm đối diện với chùa Jogyesa giữa trung tâm Seoul là nhà hàng chay đầu tiên ở châu Á nhận được ngôi sao ẩm thực Michelin. Ba năm kể từ năm 2017, nhà hàng liên tiếp nhận được một sao Michelin và nhiều lần được giới thiệu ra nước ngoài. Chính vì thế, 35% thực khách tìm tới đây là những người đến từ châu Âu, châu Mỹ, Trung Quốc, Hongkong và Đài Loan... Vào thời gian bữa trưa, nếu không đặt chỗ trước thì đa số trường hợp là không còn bàn trống.

Củ sen ngâm giấm, củ ngưu bàng nướng, nấm chiên giòn trộn tương ớt và mạch nha, bánh xèo đậu xanh (trên hình theo chiều kim đồng hồ trên cùng từ trái sang). Những món này được phục vụ sau món khai vị, có vị rất nhẹ và thanh. Đó là một phần của thực đơn theo set được phục vụ tại nhà hàng Balwoo Gongyang, một nhà hàng đồ chay cao cấp được điều hành bởi Tào Khê tông của Phật giáo Hàn Quốc.

Thiết kế nội thất cao cấp hiện đại của nhà hàng Balwoo Gongyang, nhà hàng nhận được một ngôi sao Michelin, chuyên cung cấp những món ăn theo set menu.© Balwoo Gongyang

Thực đơn nhà hàng bao gồm Seon Sik (Menu Thiền, giá 30.000 won) chỉ phục vụ vào bữa trưa, Won Sik (Menu Nguyện, giá 45.000 won), Maeum Sik (Menu Tâm, giá 65.000 won), và Hee Sik (Menu Hỷ, giá 95.000 won). Giá cả có mắc đôi chút nhưng mỗi khi mang món ăn ra, nhân viên sẽ giải thích tỉ mỉ về nguyên liệu cũng như thực đơn, phương pháp dùng mỗi món. Vì vậy khách hàng luôn cảm nhận được sự đón tiếp chu đáo, tận tâm của nhà hàng.

Trên hết, chiếc bát sơn mài balwoo làm từ gỗ của cây ngân hạnh chắc chắn với chín lớp sơn góp phần nâng cao giá trị cho món ăn. Trong số những nguyên liệu được sử dụng ở đây, nước tương, đậu tương lên men, dấm gạo lứt, cây xương rồng và đậu hũ… được sản xuất trực tiếp hoặc làm lên men tại chùa Tongdo tại Yangsan thuộc tỉnh Gyeongsangnam – một trong những di sản văn hoá thế giới được UNESCO công nhận.

Một món ăn nổi bật trong thực đơn Won Sik là mì lạnh làm từ lúa mì ăn kèm với nấm đông cô và quả lê thái nhỏ, cùng món màn thầu có nhân là các loại rau và quả hạch. Món ăn có thể nói là đặc biệt của quán Balwoo Gongyang là món “modeum beoseot gangjeong” (nấm thập cẩm trộn cay ngọt). Tương ớt ba năm trộn cùng mạch nha kẹo lại có vị ngọt, cảm giác khi nhai miếng nấm đông cô dày mình khiến cho cả những người hay ăn thịt cũng thấy thích thú. Những món kimchi không tỏi, đa dạng về chủng loại, thơm ngon, lưu giữ mãi vị thanh tao.

Nhà hàng cũng đặc biệt sử dụng nhiều nguyên liệu quý hiếm như rễ cây ngải cứu hay trái quýt vàng, rau cần núi, củ artichoke… là những loại rau củ theo mùa hoặc những loài cây chỉ trồng tại một số khu vực đặc trưng như đảo Ulleung. Tầng một của toà nhà là Phòng trải nghiệm văn hoá ẩm thực chay của Hàn Quốc, tại đây quý khách có thể trực tiếp học nấu những món ăn chay của nhà chùa. Trong chương trình, ngoài việc học về những nguyên liệu và phương pháp nấu ăn trực tiếp từ các nhà sư, mỗi người còn được học cả truyền thống 1.700 năm của đồ ăn chay Hàn Quốc cũng như thái độ đối với thức ăn.

Những món kimchi không tỏi, đa dạng về chủng loại, thơm ngon, lưu giữ mãi vị thanh tao.

Baek Young-okNhà văn
Ahn Hong-beomẢnh
Huỳnh Thị Minh TúDịch

전체메뉴

전체메뉴 닫기